Chiếc xe jeep mui trần đậu trước sảnh khách sạn Intercontinental Westlake ở Hà Nội - với một khẩu súng chống tăng cũ gắn chặt trên nắp capo - khiến tôi thoáng rùng mình. Nó nổi bật hẳn giữa dàn xe buggy sang trọng của khách sạn, nhưng đội ngũ lễ tân mỉm cười niềm nở, đỡ chúng tôi lên xe như thể đang đưa khách vào một chiếc limousine.

Chỉ vài giờ sau khi đặt chân đến Hà Nội, cả gia đình tôi đã sẵn sàng cho chuyến khám phá những ngóc ngách của thành phố.
"Chúng tôi có hai kiểu thời tiết thôi," hướng dẫn viên vừa nói vừa đưa mũ để che nắng, "nóng và… nóng hơn."
Anh còn chuẩn bị hai kiểu mũ đặc trưng là mũ cối và nón lá. Tôi quay sang hỏi bọn trẻ: "Chiến binh hay nông dân?", và thế là màn thử mũ bắt đầu đầy hào hứng.
Chuyến hành trình đưa chúng tôi đến Hidden Gem Cafe - một quán cà phê đúng như tên gọi, ẩn mình sâu trong một con ngõ nhỏ, đến mức nếu không để ý, bạn có thể đi lướt qua mà chẳng hay. Quán được trang trí bằng vật liệu tái chế, nội thất làm từ phụ tùng xe máy và máy móc cũ.
Tôi lo lắng liệu các con mình - vốn quen với những quán cà phê hiện đại - có cảm thấy hứng thú không. Nhưng mọi nghi ngờ tan biến ngay khi ổ bánh mì đầu tiên được mang ra. Vỏ bánh giòn, nhân đầy ắp thịt, pate và rau dưa chua ngọt - món ăn biểu tượng kết hợp hoàn hảo giữa Pháp và Việt.
Càng đi sâu vào Hà Nội, tàn tích chiến tranh và dấu ấn kháng chiến vẫn hiện diện khắp nơi. Chồng tôi hào hứng chỉ cho các con xác một chiếc B52 nằm trơ trọi giữa hồ nước. Cậu con trai 12 tuổi sáng bừng ánh mắt.
Trên cầu Long Biên, chúng tôi len qua dòng xe máy như thác lũ để chụp một bức ảnh selfie - cây cầu như biểu tượng của thành phố, từng bị đánh bom nhiều lần nhưng vẫn kiên cường đứng vững.
Dạo bước ở khu phố cổ Hà Nội, chúng tôi bị cuốn vào mê cung của 36 phố phường, mỗi phố đều mang tên mặt hàng truyền thống từng được buôn bán tại đó.

Con gái lớn của tôi, Rose, say mê lựa chọn vải may váy dạ hội trong khu phố lụa, trong khi tôi tìm quà lưu niệm ở phố bán hàng bạc bên cạnh. Đứa thứ hai, Evie, thì khoe bộ móng tay mới với giá chỉ bằng một phần tư ở quê nhà.
Và Felix, đứa nhỏ nhất, xuất hiện với một món quà độc đáo: chú ngỗng nhựa màu vàng cao đến tận hông. "Tên nó là Long Nong nhé mẹ!", cậu nhóc hào hứng.
Điểm đến cuối cùng trong ngày là Phố Đường tàu - Train Street, nơi con tàu xuyên Việt len lỏi qua đoạn đường sắt chật hẹp giữa những dãy nhà dân. Chúng tôi chọn một quán cà phê nằm sát đường ray, nhâm nhi đồ uống mát lạnh trong khi con tàu đúng 3 giờ chiều rầm rập lao qua giữa tiếng reo hò và những ánh mắt kinh ngạc.

Trở lại khách sạn, chúng tôi được chào đón bằng nụ cười và ánh đèn từ chiếc đèn chùm cao 10 mét ở sảnh. Phòng nghỉ rộng rãi, thoáng đãng nhìn ra hồ và ngôi chùa cổ nhất Việt Nam tạo cảm giác thanh bình đến lạ.
Hồ bơi ngoài trời với hàng cây rợp bóng và những chiếc ghế đôi khiến chúng tôi chẳng còn muốn đi đâu. Sự pha trộn giữa nhịp sống náo nhiệt và nét yên bình nơi đây khiến Hà Nội thật khó rời xa.

Chuyến đi tiếp theo của chúng tôi đưa cả nhà đến đảo Phú Quốc - nơi mệnh danh là Đảo Ngọc ở nơi gần cực nam của đất nước, nổi tiếng với bãi biển trắng tinh và những cánh rừng nhiệt đới. Và nơi chúng tôi ở, Regent Phu Quoc, như đưa ta bước vào một thế giới khác.
Toạ lạc bên bờ biển, khu nghỉ dưỡng với 63 biệt thự sang trọng được bố trí quanh những hồ nước xanh ngắt. Biệt thự của chúng tôi rộng đến choáng ngợp, đầy ắp mùi thơm sang trọng từ lọ tinh dầu khuếch tán. Mọi chi tiết đều được chăm chút kỹ lưỡng, từ phòng tắm khiến tôi muốn đập đi sửa lại nhà mình, cho đến căn bếp đầy đủ tiện nghi nơi có thể gọi đầu bếp riêng phục vụ.

Đặc biệt nhất chính là sự quan tâm tinh tế của đội ngũ nhân viên. Từ lúc họ nhận ra Rose thích ăn 2 bát xôi mỗi bữa, thì không cần hỏi, 2 bát xôi luôn xuất hiện đều đặn.
Ẩm thực tại Rice Market - nhà hàng chính của khu nghỉ dưỡng - là một bữa tiệc thực sự. Dù gia đình tôi có đủ loại khẩu vị: ăn chay, kén ăn, mê thịt, mê hải sản, nhưng tất cả đều hài lòng với thực đơn đa dạng.
Từ những con hẻm náo nhiệt của Hà Nội cho đến bãi biển tinh khôi ở Phú Quốc, Việt Nam đã mang đến cho gia đình tôi những trải nghiệm trái ngược nhưng đầy cảm xúc.
Một đất nước vừa lưu giữ quá khứ, vừa vươn mình tới tương lai, để lại trong lòng du khách không chỉ những bức ảnh đẹp, mà cả những rung động khó quên.